SỐNG RỘNG RÃI
Kinh Thánh: “Đức Giê-hô-va phán với Môi-se: Hãy nói với dân Y-sơ-ra-ên rằng Ta là Giê-hô-va Đức Chúa Trời của các con… Khi các con gặt lúa trong đất mình thì đừng gặt đến cuối bờ ruộng, cũng đừng mót những bông lúa còn sót. Đừng hái sạch vườn nho hay nhặt những trái rớt xuống đất; hãy để lại cho người nghèo khó và kẻ tha hương. Ta là Giê-hô-va Đức Chúa Trời của các con.” (Lê-vi 18:1-2, 19:9-10)
Thật thú vị khi Đức Chúa Trời đưa ra những chỉ dẫn cụ thể về cách dân sự Ngài phải thu hoạch lúa mì và nho như thế nào. Ngài dạy họ làm điều hoàn toàn trái ngược với cách suy nghĩ thông thường hiện nay, tức là phải thu gom cho hết, lấy cho bằng sạch từng hạt lúa, từng trái nho cuối cùng.
Dĩ nhiên, Đức Chúa Trời có lý do vô cùng chính đáng. Phần vụn vặt, phần bị bỏ sót sẽ thuộc về bất cứ ai có thể đến nhặt—thường là người nghèo, người đói, và kẻ tha thương, những người không có đất hay mùa gặt của riêng mình. Bằng cách chia sẻ mùa gặt với họ, Đức Chúa Trời vừa chu cấp cho nhu cầu của họ, vừa dạy dân Y-sơ-ra-ên học cách sống quảng đại.
Đây cũng là một nguyên tắc hay để chúng ta áp dụng: lên kế hoạch có dư một chút để giúp đỡ những người đang có cần. Ví dụ, tôi từng tham dự các hội đồng trong Hội Thánh—và cuối ngày, thường có những cây viết chì, tập giấy còn lại trên bàn. Những thứ đó đã giúp Hội Thánh của tôi có thêm dụng cụ học tập cho trẻ em. Hoặc khi có dư thức ăn sau những buổi liên hoan ở Hội Thánh, sao không đem cho những người đang thiếu thốn? Hội Phụ Nữ Tin Lành chúng tôi cũng dùng những hộp đựng xu lẻ để quyên góp tiền—và khoản tiền nhỏ ấy đã hỗ trợ nhiều công tác truyền giáo khắp thế giới.
Sống quảng đại đòi hỏi hai thái độ:
Thứ nhất, đó là sự quan tâm đến người khác—dù họ là ai và đến từ đâu. Tất cả mọi người đều quan trọng đối với Chúa Jêsus; và Ngài kêu gọi chúng ta yêu thương họ như Ngài đã yêu chúng ta (xem Ma-thi-ơ 25:31-40). Vì vậy, chúng ta không nên phớt lờ ai khi bày tỏ yêu thương và sự chăm sóc của mình—dù họ là người nghèo, khuyết tật, trẻ em, người vô gia cư hay bất cứ ai bị xã hội ruồng bỏ vì bất kỳ lý do nào.
Thái độ thứ hai là biết chú ý đến những món quà tưởng như nhỏ nhặt. Sau khi Chúa Jêsus cho hai đoàn dân đông ăn no nê, Ngài sai các môn đồ nhặt lấy phần thừa lại. Ngài nhận ra nguồn thực phẩm còn thừa có thể dùng giúp được người nghèo—và Ngài đã tận dụng điều đó.
Cuối cùng, chúng ta sống quảng đại là vì chính Đức Chúa Trời đã vô cùng rộng rãi với chúng ta. Ngài không bắt chúng ta sống bằng những mảnh vụn rơi xuống từ trên bàn của Ngài; không phải như vậy, Ngài đã thấy rõ nhu cầu và ban cho chúng ta điều quý giá nhất mà Ngài có—Chính Con Một yêu dấu của Ngài, là Chúa Jêsus, đã đến để trở thành Đấng Cứu Chuộc, giải cứu chúng ta khỏi quyền lực của sự chết. Qua sự chết và sự phục sinh của Chúa Jêsus, Ngài đã cứu chuộc và khiến chúng ta trở nên con cái của Đức Chúa Trời, được tha thứ và được sống đời đời. Với những món quà lớn lao như thế, làm sao chúng ta lại không bày tỏ nếp sống rộng rãi với những người xung quanh?
* LỜI CẦU NGUYỆN: Kính lạy Cha, cảm ơn Ngài vì món quà tuyệt vời là Chúa Jêsus! Xin dạy con biết sống quảng đại, chăm sóc những người yếu thế trong thế gian này. A-men.
* Câu hỏi suy ngẫm:
1. Thường thì bạn dùng tiền bạc và tài sản của mình ưu tiên chăm sóc ai trước tiên?
2. Bạn còn có thể quan tâm đến ai nữa mà hiện tại bạn chưa hướng tới?
3. Có ai mà Chúa Jêsus sẽ loại trừ ra khỏi tình yêu của Ngài—hay khỏi tình yêu của bạn không? Làm sao bạn biết điều đó?
* Tác giả: TS. Kari Vo
—
—



Website: www.globalinks.vn