LẼ THẬT CỦA PHÚC ÂM
Kinh Thánh: “Mười bốn năm sau, tôi lại lên Giê-ru-sa-lem cùng với Ba-na-ba, có đem Tít đi nữa. Theo sự mặc khải, tôi đi lên đó để trình bày với họ Tin Lành mà tôi đã rao giảng giữa các dân ngoại, nhưng chỉ trình bày riêng với những nhân vật được tôn trọng, kẻo tôi đã và đang chạy một cách vô ích chăng. Ngay cả Tít, người cùng đi với tôi, dù là người Hi Lạp, cũng không bị ép phải chịu cắt bì. Chúng tôi đã làm như vậy vì có mấy người giả làm anh em len lỏi vào giữa chúng tôi, theo dõi sự tự do mà chúng tôi có được trong Đấng Christ Jêsus để bắt chúng tôi làm nô lệ. Chúng tôi không nhượng bộ họ một giây phút nào, để chân lý của Tin Lành được vững bền trong anh em. Còn về những nhân vật được coi là tôn trọng (trước kia họ có là gì đi nữa thì cũng chẳng can hệ gì đến tôi; Đức Chúa Trời không thiên vị ai cả) thì họ cũng chẳng đóng góp thêm gì cho tôi. Trái lại, khi họ thấy việc giảng Tin Lành … cho dân ngoại … Họ chỉ nhắc chúng tôi một việc là phải nhớ đến người nghèo khó, là việc mà tôi đã tích cực làm.” (Ga-la-ti 2:1-7a, 8b, 10)
Tôi không hề ngạc nhiên khi cuộc xung đột quan trọng đầu tiên trong Hội Thánh sơ khai lại liên quan đến luật pháp của Đức Chúa Trời. Bởi vì đây là một vấn đề, một sự cám dỗ mà chúng ta đã gặp phải ngay từ ban đầu; liệu chỉ một mình Chúa Jêsus có đủ để giải cứu chúng ta không, hay còn phải thêm điều gì đó nữa? Khi Ngài chịu đau đớn, chịu chết trên thập tự giá rồi sống lại từ cõi chết thì điều đó có thực sự được hoàn tất không? Chúng ta có được an toàn trọn vẹn trong bàn tay Đức Chúa Trời khi chúng tin Chúa Jêsus không? Hay chúng ta còn phải bổ sung điều gì đó vào công tác của Ngài?
Ở đây, cuộc tranh luận là về luật pháp Do Thái. Nhưng bạn vẫn sẽ nghe thấy cùng một lập luận ấy được diễn tả theo cách khác ngày nay; liệu chúng ta có cần Chúa Jêsus và bổ sung thêm điều gì khác nữa không? Chúa Jêsus và đời sống thánh khiết, Chúa Jêsus và lập trường chính trị đúng đắn, hay Chúa Jêsus và một trải nghiệm thuộc linh nào đó để chứng thực rằng chúng ta thực sự là Cơ-đốc nhân?
Hay chỉ một mình Chúa Jêsus là đủ?
Câu trả lời là: Duy Chúa Jêsus là đủ cả. Phao-lô biết rõ điều đó, và đó là lý do ông kiên quyết bảo vệ Phúc Âm chân chính. Vì vậy, hơn hai ngàn năm qua, các Cơ-đốc nhân đã hiểu rõ điều đó, rằng khi Chúa Jêsus thốt lên “Mọi sự đã được trọn” trên thập tự giá, thì Ngài đang khẳng định lẽ thật này; hiện tại và sau này, chỉ cần bất kỳ ai đặt lòng tin nơi Chúa Jêsus để được tha thứ và cứu rỗi thì họ sẽ nhận được mọi điều mình cần, đó là sự hy vọng, niềm vui, sự hòa thuận với Đức Chúa Trời, và cả sự sống đời đời. Tất cả những điều đó được ban cho chúng ta như một món quà miễn phí từ chính tay Chúa Jêsus—đôi bàn tay mãi mãi mang dấu đinh của tình yêu mà Ngài dành cho chúng ta. Chúa Jêsus chính là niềm vui, là Đấng Cứu Rỗi, là con đường dẫn chúng ta đến với Đức Chúa Cha vì chúng ta sẽ được sống trong Ngài mãi mãi.
* LỜI CẦU NGUYỆN: Kính lạy Chúa Jêsus, xin giúp con biết rằng mình không cần phải bổ sung bất cứ điều gì vào mọi việc Ngài đã làm để cứu con. Nguyện xin Thánh Linh của Ngài ban cho con một đức tin chân thật và niềm vui trọn vẹn nơi Ngài mãi mãi. A-men.
* Câu hỏi suy ngẫm:
1. Theo bạn, tại sao con người luôn muốn bổ sung điều gì đó vào đức tin nơi Chúa Jêsus?
2. Điều gì sẽ xảy ra với đức tin của chúng ta nếu chúng ta bổ sung điều gì khác nữa?
3. Việc tin rằng Chúa Jêsus đã lo liệu mọi thứ giúp bạn cảm thấy như thế nào?
* Tác giả: TS. Kari Vo
—
—



Website: www.globalinks.vn